Những Game Online (miễn phí)
Game Online / Game Offline / Ứng dụng
“ngựa”. Quân ngồi phịchxuống ghế. Trúc khóc ròng, ngồi xuống ôm chặt Quân :
- Anh, anh phải tin em, em không phải loại con gái đó. Em sang Đức mới về nước, anh cũng biết mà. Không phải đâu.
Quân đẩy mạnh Trúc ra,khiến Trúc ngã nhoài xuống đất, đám bạn Quân đang nhảy, thấy Trúc ngã, vội chạy lại. Trúc tóm chặt lấy chân Quân:
- Anh, tất cả không phải sự thật. Là bịa đặt!
Quân bỏ ra ngoài, Trúc đuổi theo, đám bạn Quân vây lấy Trang, lo lắng hỏi sự việc.
*) Tại nhà Wc nữ Night Club:
- Linh, tôi có chuyện cầnnói với cô!- Trúc bước vào, lúc Linh đang trangđiểm lại.
- Sao, mày định làm gì. Bị lật mặt rồi, quay sangtrả thù tao à?
- Tôi đâu phải người như thế. Có phải, ai đó đã xui cô làm phải không?
- Mày thông minh đấy, chà, có muốn biết không? – Linh cất đồ trang điểm vào ví, mỉm cười tiến đến gần Trúc, Linh càng tiến, Trúc cànglùi lại, đến khi Trúcđã sátvào cửa ra vào của nhà Wc.
- Dù gì cũng đã over hết rồi, nói cho mày nghe nhé ! M phải biết là, chỉ có chị Trang, mới xứng với anh Quân thôi. Vì ngứa mắt m , nên chị ý đã tin tưởng, giao cho tao nhiệm vụ này đấy.
Vừa dứt lời, Trúc cười lớn:
- Cảm ơn cô, đã chứng minh, tôi trong sạch! – Trúc mở cửa, Quân đã đứng ngoài từ lúc nào,
- Thật không em. Cuối cùng, em cũng vượt quađược rồi.!
Đám bạn Quân vỗ tay rào rào, Trang chẳng hiểu cái gì hết, nó đứng dậy, bước đi. Quân kéo tay nó lại:
- Đi đâu vậy, mày khôngchúc mừng ngườiyêu tao à?
- Đm mày điên à, quà sinh nhật mày chứ tao*** đâu, chúc cái gì. À….,chúc em biểu diễn thành công nhé!
Trang cười rạng rỡ, Quân hơi đau lòng, nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu.
- Giờ mày bỏ tay tao ra được chưa?
- Mày đi đâu thế. Sinh nhật tao mà mày định bỏ đi thế à?
- Hừ…nên nhớ, tao là 1 Play girl, tao không bỏ 1cuộc vui nào đâu. Tao ranhảy thôi, chứ ở đây,*** có ai ôm, ngứa mắt lắm
Ly đứng dậy, rồi 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7….thằng bạn Quân cũng đứng dậy ra sàn nhảy, đơn giản, họ muốn tạo không gian riêng cho Quân và Trúc.
- Này, chị hôm nay lại nhảy hăng thế – Linh, 1 đứa “ em xã hội ” của Trang tiến đến gần, vừanhảy vừa hỏi, Trang rất quí Linh, vì tính nó rất thằng thắn, tuy là “ gái chơi ” đúng nghĩa, nhưng Linh có cái tôi rấtcao.
- Thì sinh nhật thằng Quân mà, nhảy cho nó xem. Hahaa….
Trang chỉ vào bàn chỗ Quân đang ngồi, vừa cười vừa nhảy.
- Ủa, kia chẳng phải là con Trúc hay sao?
Trang quay lại, Linh biếtngười yêu của Quân ư?
- Mày biết nó à?
- Cái con bẩn bựa đấy, biết nó đúng là nhục cả mặt. Đm có thai với thằng Khang “ngựa”, bốmẹ nó biết, đuổi ra khỏinhà, thằng Khang đưa nó về nhà. Con đấy phá thai, ở cùng thằng Khang, thế mà cái bản tính ** của nó *** chịu nằm im, hôm thằng Khang đi Thanh Hóa ăn cưới chị họ, nó dám dẫntrai về nhà thằng Khang, Fang nhau trên cái giường mà thằng Khang vs nó đã từng làm thế
- Mày nói cái gì cơ? – Trang giật mình, Ly cũng dừng lại, không nhảy nữa. Sau 3 giây chết đứng, Trang quay về bàn Quân, vẻ mặt tứcgiật. Trang kéo Trúc đứng dậy:
- Hóa ra, mày là gái làngchơi à?
Quân giật mình trước hành động và lời nói củaTrang, Quân hất mạnh tay Trang khỏi tay Trúc, quát lớn :
- Mày nói cái gì vậy con điên này. Đm mày yêu phải****** rồi.
Trang gào ầm lên, Quânrun rẩy quay nhìn Trúc, Trúc sững người. Lắp bắp :
- Chị…chị nói gì vậy?…em, chơi cùng Quân nếu có mặt Trúc, Quân chẳng hiểu tại sao? Trang là người sai, Trúc đúng cơ mà. Sao mọi việc, cứ như, Quân là người sai hoàn toàn….
Quân ngồi giết thời gianở quán café, chỉ còn 4 tiếng nữa, Trúc sẽ biểu diễn. Ước mơ bỏ dở 2 năm trời của Trúc, cuối cùng cũng được thực hiện :
- Thoải mái nhỉ! – Ly xuất hiện, phá vỡ khônggian của Quân.
- Đến đây làm gì? – Quântỏ ra lạnh nhạt vớiLy.
- Tình cờ thôi!
- Vậy sang bàn khác ngồiđi.
- Ơ thế ngồi đây, anh
Trang sauTrang trước khó chịu à? Anh với Trúc, yêu nhau bao lâu rồi?
- 9 tháng!
- Cái quái gì đấy, 3 thángtrước, nó mới xuất hiện mà?
- 2 năm trước, anh quenTrúc, và anh thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi trở thành người yêu, Trúc là người yêu lí tưởng. Được 6 tháng, 1 ngày, Trúc đột ngột bỏ anh vàbiến mất. Anh đã rất hận Trúc, và lao vào, lăng nhăng, trả thù lũ con gái bọn em. Nhưng,hóa ra, anh đã hiểu lầm.Trúc theo học múa, 1 lần trong lúc tan học, vôý ngã cầu thang, khiến chân chấn thươngkhá nặng. Trúc phải sang Đức điều trị nếu muốn tiếp tục múa, không muốn anh chờ đợi vô vọng, Trúc im lặng ra đi.Và khi trở về, Trúc rất hối hận, và bảo anh quay lại, nếu chưa có người yêu. Và anh đồngý!
- À, hóa ra cái ngày cô tabảo quay lại, là cái ngày cái Trang tỏ tình với anhhả?
- Ừ – Quân hạ giọng.
- Anh điên con mẹ nó rồi, anh còn yêu nó không? Từ khi quen conTrang, anh đã không còn yêu ai, lăng nhăng với ai, anh…..*** biết còn chất xám đọng lại trong đầu không nữa.
- Em vẫn cái kiểu động đâu văng tục ở đấy nhỉ. Trang là Play girl, anh không thể và không yêunổi.
- Đm, Play girl, nó ăn chơi, hay đi bar, đánh nhau, đua xe, nhưng ít ra, nó cũng *** như con người yêu anh. Nó giữ giá, nó chưa từng qua tay thằng đàn ông nào! Anh biết chưa?
- Thế nào là k như ny anh! Em nói năng cho cẩn thận đi. Trang, không thể nào bằng Trúc được đâu.
- Đm, *** nói với loại bị ny tẩy não như anh nữa.2 tiếng nữa, Trang sẽ sang Pháp. Anh biết chưa?
- Sao lại sang Pháp, đi du lịch à, đang giữa năm học cơ mà!! – Quânngạc nhiên.
- Là du nhưng là “du học” chứ không phải “du lịch”. Và đây, tặng anh, toàn bộ sự thật!
Ly đứng dậy, ném máy ghi âm và 1 bức ảnh lênbàn Quân, rồi bỏ đi. Quân sững người, sao tự dưng, đang yên lành,nhà không ở đi du học làm gì. À đâu, Quân quên mất, đâu còn yên lành nữa. Quân lật tấm ảnh lên, đó là bức ảnh Trúc chụp cùng 1 người con trai, hình như chụp trong nhà nghỉ. Quân giật mình, đánh rơi bức ảnh xuống bàn, bức ảnhúp xuống, để 1 dòngchữ mặt sau hiện lên. 1 đường link blog, bên dưới là dòng chữ của Ly:Blog của người yêu anh đấy!
Quân vội vã cầm hết những thứ Ly đưa, thanh toán tiền và phi xe đến quán internet gần nhất. Link truy cập blog được điền vào, Quân bình tĩnh ấn enter,sau khi load 15 giây, 1 trang web mở ra. Toàn là ảnh của Trúc,có cả cái ảnh Trúc mới chụp hôm qua và khoe Quân khi Trúc mặc bộ quần áo mới. Bên dưới là rất nhiều ảnh của Trúc, và người con trai khác. Quân như không tin vào những bức ảnh, nhỡ là trò đùa của Ly, ghép ảnhvào thì sao? Quân- chợt nhớ đến chiếc máy ghi âm Ly đưa, nó cắm tai nghe vào, và load mpđầu tiên. Mà đúng hơn, là mp duy nhất, dài 47 giây:
““- Cô làm tốt lắm – Trúclên tiếng, rút trong ví ra1 xấp tiền. – Đủ để ăn chơi trong 3 tháng đấy. Từ bây giờ, xem con chó Trang đấy, có dám nhìn mặt anh Quânnữa không.
- Hừ, không có gì. Với tao, tiền là Number one.””
- Tiếng của Trúc và 1 người con gái khác. Quân chợt hiểu ra tất cả.Quân kéo xuống comment blog của Trúc,thấy comment của 1 người có nickname là “Trang 0”. Đó là biệt danh của Trang, Quân lặng lẽ đọc comment:
“ Dù gì, Quân cũng chẳng yêu chị, nhưng, Quân lại rất yêu em, mong em suy nghĩ lại, nghĩ cho Quân và yêu Quân thật sự. Từ trước đến giờ, Quân rất coi thường, những đứa Playgirl, và đặc biệt, cực kì khinh bỉ. Giống như việcQuân đã ghét và khinh bỉ chị. Vì thế, mong em, đừng thế nữa. Chị sẽ đi du học Pháp, chị sẽ quênQuân. Và sẽ luôn thật lòng chúc phúc cho 2 người.”
Tất cả như 1 tiếng sét, đánh trúng vào người Quân. Khiến nó như tỉnhra, tỉnh ra tất cả, không còn sống trong những lời nói dối và giả tạo của Trúc. Quân hổi hận, vì đã vội vàng kết tội Trang, vì đã mất bìnhtĩnh, nóng nảy đến mức,thốt ra 2 từ không đáng nói, mà Quân biết,2 từ đó đã, đang, và sẽ làm tổn thương Trang rất nhiều.
Còn 1 tiếng nữa để Quânsửa sai lỗi lầm. Bây giờ, trời mưa rồi, cơn mưa trong trận gió mùa đông bắc, lạnh đếntím cả da thịt. Quân dầm mưa, phi xe với tốc độ cao nhất ra sân bay. Đôi tay Quân giữ chặt tay lái, lòng Quân lạnh buốt,đau đến nỗi thắt cả lại.
Đánh giá 1 con người, kết tội 1 người con gái, mà chính Quân, đã yêu rất sâu đậm, tha thiết. Trang nào biết chứ, Quân rất yêu Trang, nhưng vì Trang cứ luôn coi nhẹ người yêu, nên Quân không đủ can đảm, để yêu và bất lực trước tình yêu của Trang. Nhưng bây giờ, mặc kệ, Quân sẽ gạt bỏ tất cả, lòng tự trọng của1 dân chơi, của 1 đại gia, Quân sẽ vứt bỏ, thậm chí là sẽ đốt rụi nó,để đổi lấy tình yêu. Nhưng, cái giá của tình yêu, là rất lớn……….
*) 7 năm sau. Chiếc máy bay từ Pháp đến Việt Nam đáp xuốngphi trường, 1 người phụnữ quí phái bước ra, trước sự chào đón cả 1 đại diện tập đoàn Sông Đà:
- Chào mừng Giám đốc về nước!!
Băng rôn, bảng tên đỏ rực dòng chữ, chào mừng giám đốc về nước. Người phụ nữ đó,bỏ kính ra. 7 năm rồi,Trang đã thay đổi, vẫn đẹp như xưa, nhưng không còn quậy phá, ngang tàng nữa, mà đã thành người đáng kính trọng, với vẻ lạnh lùng đến cao quí. Mọi người gọi cô là Giám đốc Trần.
- Chúng ta rời khỏi đây thôi, tôi không muốn ở lại đây lâu.
Bà giám đốc Trần lạnh lùng bước vào trong xe,kí ức của 7 năm trướctrở lại, bóp nghẹt trái tim bà.
- Woa!! Trông già như bà mẹ dân chơi anh hùng rồi đấy! – Ly bước vào Club, nơi Giám đốc Trần lạnh lùng ngồi đó. Nhưng không phải những bộ quần áo côngsở lịch sự, mà là bộ váy dài quyến rũ :
- Nhà tạo mẫu Ly Phạm giống đầu đàn chó sói hoang quá rồi – Trang đáp lại, 2 đứa mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, Ly đã thực hiện được ước mơ, là nhà tạo mẫu cho công ty người mẫu NWGkhá nổi tiếng. Cả 2 đứa Play girl của 7 năm trước, đã là người phụnữ thành đạt ở tuổi 25.
- Xin chào người đẹp ! –Mạnh, bạn thân của Quân bước vào chen ngang câu chuyện, Mạnhcũng đã là Trưởngphòng phát triểncủa 1 công ty nước ngoài đặt trụ sở ở Việt Nam. 7 năm không gặp, cũng như Trang và Ly, hắn ta,hết sức đàn ông.
Ly và Trang đứng dậy, lịch sự bắt tay mạnh, rồicả 3 cười ầm lên. Thóiquen công việc của họ đã không còn phù hợp với nơi loạn lạc như thế này.
- À, đây là Giám đốc của công ty mình, Phan Khánh, còn đây là Giám đốc quảng cáo tập đoànsông Đà,Trang và nhà tạo mẫu của công tyNWG.
Mạnh giới thiệu 1 người,Khánh bước vào,Trang và Ly giật mình, nhưng cũng lịch sự bắt tay chàohỏi Khánh trước khi thắcmắc với Mạnh :
- Thế này là thế nào? – Trang lên tiếng.
- Thế nào là thế nào, chỉ giống thôi, chứ không phải Quân đâu. – Mạnh thủng thẳng trả lời, Trang thất vọng nhìn Khánh. Khánh giống Quân quá, từ vóc dáng, đến góc cạnh khôn mặt,chỉ có chi tiết trên mặt là khác thôi. Khánh hơn Quân và Mạnh 1 tuổi( Mạnh nói thế), vì thế, trông Khánh rất già dặn.Đôi mắt Khánh cương quyết và lạnh hơn của Quân. Đã 7 nămrồi, Trang vẫn chưa quên được Quân, quên được hình bóng và tình yêu đấy.
- Ngày mai, đã là 28 rồi! – Trang buồn bã nhắc đến, Ly, Mạnh nhìn nhau,cười gượng gạo. Đúng rồi, mai là 28 rồi. Khánh như không hiểu chuyện,bèn cất tiếng hỏi :
- Mai sinh nhật ai hả? Hay có điều gì đặc biệt!
- À, là ngày quan trọng, của bạn em, anh có muốn đến không? – Cái tật vô duyên của Mạnh 7năm rồi, chẳng thay đổití nào. Khánh vui vẻ gật đầu. Trang im lặng, cũng nên giới thiệu cho Quân, 1 người giống Quân như thế này chứ. Vậy là, mai Trang sẽ được gặp Quân.
*) Sáng hôm sau, Trang,Ly, Mạnh và Khánhđứngtrước cửa nhà Quân. Trang và Ly mặc váy đen dịu dàng, còn Mạnh và Khánh với bộ vest đen trông thật lịch lãm. Trang nghẹn ngào gõ cửa nhà Quân, tiếng vang giữa tay người và tấm đá vang lên. Trang đặt bó hoa trước nhà của Quân. Ngôi nhà không cao, nhưng chắc Quân sống rất thoải mái.Giọt nước mắt lăn dài trên mặt Trang, cô vuốt ve di ảnh của Quân. Di ảnh chứa khuôn mặt người con trai 19 tuổi, rất đẹp. Trang lấy khăn giấy trong ví, cẩn thận lau từng dòng chữ dưới di ảnh. : “ Hoàng Khánh Quân – Mất ngày : 28.12.2004. Hưởng dương : 19 tuổi”.
Quân đã ra đi trong cái ngày mưa ấy, cái ngày mưa mà Trang rời khỏi Việt Nam. Ngay trước cửa sân bay, vì tránh 1 chiếc xe đạp đi ngược chiều, Quân ngã xa và bịvăng mạnh, đầu đập vào vỉa hè. Và, bác sĩ bảo, Quân đã ra đi. Sau 2ngày cấp cứu, sau 2 ngày Trang khóc đến cạn nước mắt và gục trước cửa phòng cấp cứu. Trang gào thét nhưđiên, đập phá mọi thứ khi bố mẹ Trang nhốt cô, không cho cô đidự đám tang của Quân. Sau3 tháng điên loạn, có1 bưu phẩm, 1 bức thư,1sợi dây chuyền và 1 chiếc nhẫn.
“ Trang à, anh xin lỗi vì không được ở bên cạnh em, anh đã tỉnh lại, nhưng anh biết là, ông trời cho anh tỉnh lại, 1 chút thôi, để cố gắng viết cho em những dòngchữ này. E phải mạnh mẽ lên, đừng có trẻ con nữa nhé, thế giới này, e không thể tin ai ngoài bản thân. Nhớ đừng ăn bánh mì cua biển kẹp salat nhá, biết là bị dị ứng, mà đôilúc thèm quá em toàn quên thôi. Đừng uống rượu nữa, dễ hại em lắm đấy. E sống thay choanh nhé, hãy thành côngthay cho cả anh nữa. E đã ước mơ được làm điều gì đó to lớn mà, anh cũng thế, nên thực hiện hộ anh đi nhé. Vòng cổ và chiếc nhẫn, coi như quà anh tặng trước cho em, mừng trước ngày em thành đạt. Điều cuối, anh muốn nói với em : 584-1314-520”
Và người ta coi đó là, di chúc cuối cùng của Quân.
Trang xót xa khi nhớ lại,cô nghẹn ngào nói trước mộ Quân :
- Em không phải người thất hứa đâu nhé. Em đang sống hộ cho cả anh nữa đây, em trờ về gặp anh rồi này, anh chào em chưa. Người tagọi em là Giám đốc Trầnđấy. Oai nhể! Hì hì, mà anh có mắt thẩm mĩ đấy, chiếc nhẫn của anh,em dám cá, chẳng ai đeo đẹp bằng em đâu. Nhưng mà, rốt cuộc, anhngang lắm. Chẳng chịu thừa nhận làanh yêu emgì cả. Nhưng không sao. Em sẽ đợi anh mà, đợi đến khi nào anh nói với em câu nói đấy, em sẽ lấy anh. Và lúc đấy
anh không chạy được đâu.
Ly, Mạnh và Khánh im lặng. 7 năm rồi, Trang đã trưởng thành hơn, nhưng sự ra đi của Quân, như vết sẹo hằn trong trái tim Trang.
- Những lúc trống vắng thấy cô đơn
Anh mới nhận ra anh đãmất em thật rồi
Còn không em ơi tháng ngày bao êm đềm
Nhìn lại đây chỉ còn nước mắt rơi….
Tại vì sao ngày xưa anh đã luôn dối em
Chìm trong bao cuộc vuichôn sâu nơi bóng đêm
Tại vì sao người không một câu trách than
Để rồi quay vội đi tình yêu vỡ đôi
Khánh chợt cất tiếng hát, khiến Trang, Ly và Mạnh ngạc nhiên, bài hát “Anh Xin Lỗi”, Trangngừng khóc, im lặng lắng nghe. Khánh đẩy ánh mắt về đôi mắt Trang, ánh mắt hi vọng,mà Trang từng nhìn thấy ở Quân:
- Nếu em là Quân, và Quân là em, Quân khôngmuốn như bài hát này đâu. E mạnh mẽlên nhé!!
Trang mỉm cười, rất thanh thản. Trang đứngdậy, ôm chặt Ly và Mạnh, Ly và Mạnh rất ngạc nhiên khi Trang xúc động đến vậy. Trangbước đến cạnh Khánh :
- Cho em hôn Quân nhé!– Khánh im lặng, Trang thơm nhẹ lên má Khánh, nước mắt Trang lại chảy dài. Trang thì thầm vào tai khánh :
- Em thực hiện lời hứa rồi nhé, và bây giờ, em đi tìm anh để bắt anh nói yêu em đây, bắt anhrước em về đây.
Trang gục ngã trước mộQuân. Khánh lặng người, cả 3 người hoảng hốt, vội vàng bế Trang đưa đi bệnh viện.Khánh run rẩy trước phòng cấp cứu, Trang đã uống thuốc độc trước mộ Quân. Trang đã chọn con đường “chết” để đi tìm Quân.
- Anh xin em, anh sai rồi, đừng đi Trang ơi, sao em ngốc thế chứ. Em nghe thấy giọng hátnày mà em không nhận ra anh sao? Anh không thử thách em nữa đâu. Anh ngu quá, 7năm cô đơn của anh, sao vẫn chưa khiến anh tin tưởng em cơ chứ. Em mà đi, làm sao, anh sống được đây.
- Uống đi. Anh đừng khóc nữa…..QUÂN!!! – Lygiơ ly café trước mặt Khánh, Khánh run rẩy nhận lấy ly café, anh đauđớn nói khẽ :
- Nhẽ ra, 7 năm trước, anh không nên biến mấtnhư thế. Nhẽ ra, anh phải cùng Trang sang Pháp. Và nếu, anh xuất hiện sau 7 năm Trang vềnước, trước mặt Trang, với Quân của ngày xưa, thì cô ấy, đâu có làm điều dại dột thế này!! - Anh điên 7 năm chưa đủhay sao? Đừng có tự trách mình như thế. Thật sự, khi nghe Mạnh nói anh chính là Quân, em đã rất ngạc nhiên. Nhưng, em tin chắc, cái
Trang sauTrang trước Trang không trách anh đâu. Vì anh chỉ muốn tốtcho cái Trang thôimà.
Im lặng….
Cánh cửa phòng cấp cứumở ra, Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang, đặt bàntay hi vọng lên vai Khánh, à không, Quân mới đúng :
- Cháu đừng lo, cái Trang đã qua cơn nguy kịch, nó mạnh mẽ lắm mà. Nó là ai cơ chứ. Con gái của ông già này đấy!!
Bác sĩ Trần – mỉm cười bước đi, chiếc giường bệnh được kéo ra khỏi phòng cấp cứu và đến phòng điều trị đặc biệt. Ly, Mạnh, và Quân đi theo. Trông Trang trongbộ đồ bệnh nhân, chẳngđẹp tí nào. Cũng may, Trang đã qua cơn nguy hiểm.
2 ngày đầu tiên, phòng bệnh tràn ngập mùi hoa, hoa xếp chống cả lên ghế ở phòng đợi ngoài hành lang của phòng. Giám đốc bị tai nạn, nhân viên từ bé đến lớn, đến thăm. Lại thêm cái mồm ti tỉ duyên của thằng Mạnh oang oáng ở công ty là, vợ tương lai của Giám đốc nằm viện, thêm cả nhân viên của “Khánh” đến thăm, Trang đã hônmê 2 ngày rồi, chưa tỉnh:
- Tội nghiệp giám đốc thật, có cô vợ tương lai vừa xinh đẹp, giỏi giang, “sắp cưới” rồi lại gặp tai nạn ( Cái vụ sắp cưới trăm phần trăm là từ Mạnh mà ra)
1 nhân viên nữ bước ra khỏi phòng bệnh, thở dài :
- Nghe nói trước đây, giám đốc và vợ chưa cưới trải qua rất nhiều gian khổ mới đến được với nhau.
- Nghe cứ như trong phim Hàn Quốc ý, nhưng mà cũng tiếc thật, cứ tưởng Giám đốccòn cô đơn, chúng tasẽ có cơ hội. Haizzz
Đám nhân viên của “Khánh” than thở.
- Em nghe thấy gì không? Người ta ghen tịvới em đấy. – Quân vừa nói vừa cất gọn quàcủaTrang vào 1 chỗ. – Mà khéo có khi, phải đặt thêm 1 cái phòng bệnh nữa, đề đựng quà thăm bệnh của em đấy. Tỉnh dậy mà xem, nhanh lên,em vẫn là người gâyra rắc rối như ngày nào.
7 năm trời, Trang đã nóichuyện 1 mình, với Quân, và bây giờ, Quân đang trả qua cảm giác của cô. Trang từ từ mở mắt, đưa tay lên che mắt 1 cách mệt mỏi :
- Anh vẫn ồn ào như trước nhỉ! – Cứ làm phiền người ốm thế này!
Trang khẽ nói. Trang Trang tỉnh dậy khiến Quân giật mình. Quân sung sướng, ngồi xuốngbên cạnh giường bệnh, xiết chặt tay Trang :
- E tỉnh dậy rồi, đồ ngốc này!
- E có làm gì đâu mà ngốc.
- Em đi tìm anh khi anh ở ngay trước mặt em, thì chả ngốc, thì sao!
- Có người còn ngốc hơn, chơi trò chơi trốn tìm với 1 người ngốc, vàmãi vẫn chưa trốn khỏi người ngốc đấy.
- Thế em yêu phải cái người ngốc hơn em rồi nhé!
- Ai yêu anh???
- Lần sau, đừng như thế nữa nhé. Đừng rời xa anh nữa nhé! – Quân ômchặt lấy Trang, thì thầm.Trang mìm cười hạnh phúc:
- Anh có yêu em đâu, sao em phải ở bên cạnhanh cơ chứ!
- Ai bảo không yêu nào.
- 7 năm trước, trước cái giây phút bắt đầu lừa em, sao anh không nói anh yêu em cơ chứ!
- Nói rồi mà, trong bức thư ấy!
- Làm gì có!
- Hóa ra em không biết 584-1314-520 là gì à?
- Không!
- Ngốc quá mà, ngốc lắmcơ. Cách nói lái dựa theophát âm của TrungQuốc đấy : nghĩa là, anhxin thề, trọn đời, anh yêu em.
- Anh thề rồi nhé. Giờ em tìm được anh rồi. Trò chơi trốn tìm kết thúc!
Và 1 tình yêu thật sự thăng hoa, khi 2 người như 1 , hiểu và quan tâm cho nhau.
TOP Game Nóng 2013???
Game Online / Game Offline / Ứng dụng